Đa số đàn ông vùng xứ Thanh Nghệ có tính cộc cằn và gia trưởng, mới đầu nghèo khó thì chí thú làm ăn, nhưng khi có chút của ăn của để, lại thêm tính thích sĩ diện, các tật xấu cũng từ từ lộ ra.
Nhất là một hai năm gần đây, gia đình hắn thường hay nhắc tới vụ không có con trai, nhưng cô lại chưa muốn sinh thêm, cộng thêm vấn đề tiền bạc khiến hai gia đình mâu thuẫn, khiến hắn càng lún càng sâu.
Phòng ngủ của cô dượng là loại phòng master, rất rộng, có cả sofa, đoạn thời gian này vì cãi kình nên hai người chiến tranh lạnh, hắn cũng thích nằm ở sofa để đánh liêng online, nên chẳng muốn lên giường làm gì.
Trên giường, Thanh Nguyệt nhìn chồng tới sofa đánh bài online, trong lòng càng tủi, thầm nghĩ sao số mình lại khổ đến như vậy, tiếng khóc nghẹn càng lớn hơn.
Nhưng Hải chỉ mải mê trong ván bài đỏ đen, chẳng thèm màng đến tiếng khóc tủi hờn của vợ.
Cả ngày hôm sau, vẻ mặt của cô út lạnh như tiền, không hề nhìn hay nói với tôi một tiếng nào, tôi thì vừa sợ vừa xấu hổ, nên cũng không dám nói chuyện xin lỗi cô, chỉ lủi thủi ở nhà nội thêm hai ngày, liền xin phép về lại thành phố.
Bà nội buồn lắm, muốn giữ tôi ở lại chơi thêm vài ngày, bé Sương thì khóc lóc làm nũng, nhưng tôi nhìn cô không thèm liếc tôi một cái, biết ở nữa chỉ làm cô khó chịu hơn mà thôi.
Vốn định trưa ăn cơm xong mới ra sân bay, nhưng tôi nghĩ chắc cô út không muốn thấy mặt tôi, cô về bị bà nội bắt đưa tôi ra sân bay thì càng khó xử, nên tầm 9h tôi đã gọi taxi đến chở đi.
Đến trưa Thanh Nguyệt lái xe chạy về, thấy tôi đã rời đi, chỉ còn bà nội ngồi thẫn thờ vì nhớ cháu, nước mắt nàng bất giác chảy xuống.
– Vũ, sao cháu lại ác với cô như vậy? Cháu ác lắm cháu biết không…
Trước khi lên máy bay, tôi gửi cho cô út một tin nhắn, nhưng máy báo số tôi đã bị chặn.
Có lẽ cô út giận tôi lắm, đã từ mặt tôi thật rồi.
Xúc động là ma quỷ a, sao tôi lại tin vào mấy cái thể loại truyện sex tào lao kia, tình thân thiêng liêng như vậy, sao có thể chỉ vì vài cái hôn, vài cái sờ mó, người ta liền đạp lên luân lý để lao vào nhau điên loạn giống như súc vật?
Nếu không thể phân biệt được đâu là tưởng tượng, đâu là hiện thực, đi làm ra những hành vi ngu xuẩn kia, thì đúng là không bằng cầm thú thật.
May mắn là tôi đoán đúng được tính tình của cô út, dù cô từ mặt tôi, nhưng ít nhất không nói chuyện này cho ba mẹ, nếu không tôi chỉ còn nước bỏ nhà ra đi.
Khi về lại nhà, thấy mẹ đang nấu ăn trong bếp, bóng dáng xinh đẹp thân quen ấy để lòng tôi bình tĩnh lại, không còn hoang mang lo lắng như mấy ngày hôm nay nữa.
– Mẹ, con về rồi…
Mẹ ngẩng đầu nhìn tôi, thần sắc có chút vui mừng nói.
– Con về rồi hả, mau đi tắm rồi ra ăn cơm với mẹ, mẹ sắp nấu xong rồi.
– Dạ!
Bữa cơm sau hơn nửa tháng gặp lại, hai mẹ con trò chuyện rất vui vẻ, có lẽ mẹ cũng rất nhớ tôi, nên không còn dè dặt hay đề phòng như trước, còn tôi trải qua chuyện của cô út, thì càng không dám làm ra hành vi ngu xuẩn nào nữa.
Hành trình khó khăn gian khổ kia vẫn phải tiếp tục.
Chỉ là quyền lợi nên có thì vẫn phải đòi.
Thời điểm mẹ sắp đi vào phòng ngủ, tôi gọi nhỏ.
– Mẹ…
Người mẹ hơi sững một chút, khuôn mặt ửng hồng, khẽ lườm tôi một cái, sau đó đi vào phòng.
Nhưng nửa tiếng sau vẫn không thấy động tĩnh gì, tôi có chút sốt ruột đi tới gõ cửa.
Vẫn không có động tĩnh, đang lúc tôi định gõ lần nữa, cửa phòng hé mở, mẹ cầm một cái quần lót màu tím nhét vào tay tôi.
– Mai nhớ trả cho mẹ.
Nói xong liền đóng cửa lại.
Dù chỉ thoáng qua, nhưng tôi vẫn nhìn thấy khuôn mặt mẹ đỏ bừng, càng quan trọng là, ánh mắt mẹ không còn bực bội tức giận như trước, mà chỉ còn xấu hổ và ngượng ngùng.
Tôi mừng đến làm động tác yes một cái, sau đó cầm quần lót của mẹ chạy về phòng.
Cảm giác mịn màng quen thuộc kia ùa về, tôi hít mấy hơi thật sâu, sau đó giải phóng đám tinh trùng đã tích trữ mấy ngày nay.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, dây chuyền sản xuất nước ngọt đã chuyển về huyện Kỳ Sơn, cậu cũng chuyển công tác, được thăng chức làm chủ tịch huyện này.
Các công đoạn thử nghiệm, nhập nguyên liệu, in ấn bao bì, quảng cáo sản phẩm… đã được chú Hoàng, chú Tùng, chú Lâm xử lý rất gọn gàng và chuyên nghiệp.
Nhưng có một công đoạn cần tôi đóng góp ý kiến, đó là đặt tên sản phẩm.
Trong điện thoại, giọng chú Lâm tràn đầy phấn khởi nói.
– Hiện giờ tất cả công đoạn đều đã sẵn sàng, chỉ còn thiếu ông chủ nhỏ đặt cho cái tên nữa thôi.
Tôi cười nói.
– Chú thấy cái tên trà Hẹn Ước như thế nào?
– Trà Hẹn Ước?
– Dạ đúng, cái tên này không chỉ gây hứng thú với giới trẻ, mà còn gợi nên hoài niệm của người lớn tuổi, nhất định sẽ tạo tiếng vang.
Tôi lấy cái tên này, tự nhiên là có ý riêng, nếu sau này mẹ biết công ty trà Hẹn Ước là của tôi, khi lẩm nhẩm cái tên này, nhất định sẽ khiến mẹ xao động.
– Kiểu quảng cáo con cũng có một ý tưởng, chú bàn xem với chú Hoàng và chú Tùng thấy có được không, là hình ảnh một Thái Y ở trong cố cung, ngày ngày nấu trà thanh nhiệt cho công chúa, cuối cùng yêu thầm một vị công chúa nhưng không thành, sau đó chuyển cảnh thời hiện đại, một chàng thanh niên mời cô gái uống trà Hẹn Ước, thì như thức tỉnh trí nhớ tiền kiếp, mãi mãi ở bên nhau. Câu slogan là “cung đình thanh nhiệt, hẹn ước ngàn năm”…
– Ui, cái thằng bé này, không ngờ nhà, còn nhỏ mà đã có nhiều ý tưởng như vậy, đúng là di truyền gen kinh doanh của anh Chương mà, nếu không phải bác ba bảo chuyện này phải giữ bí mật, thì chú đã gọi cho ba cháu hỏi kinh nghiệm dạy con cái rồi.
– Dạ, con chỉ góp ý kiến như vậy thôi, còn quyết định như thế nào, mấy chú có kinh nghiệm, có thể tùy hoàn cảnh mà thay đổi ạ.
– Chú thấy ý tưởng này khá hoàn thiện rồi, vậy để chú bàn với hai ông kia, xem họ thấy thế nào.
– Dạ…
| Thông tin truyện | |
|---|---|
| Tên truyện | Hành trình khó khăn |
| Tác giả | Chưa xác định |
| Thể loại | Truyện sex dài tập |
| Phân loại | Đụ máy bay, Đụ mẹ ruột, Truyện loạn luân, Truyện sex cô giáo, Truyện sex ngoại tình |
| Tình trạng | Update Phần 39 |
| Ngày cập nhật | 30/12/2025 22:22 (GMT+7) |