Lan tỉnh giấc muộn hơn, mắt đỏ hoe, mặt tái nhợt. Cô không dám nhìn thẳng vào chồng, chỉ lặng lẽ ngồi dậy, ôm gối che thân thể đầy dấu vết. “Anh… em xin lỗi…” giọng cô run rẩy, nghẹn ngào. Minh quay mặt đi, giọng khàn đặc đi…
“Không phải lỗi em… là tại anh vô dụng…”
Họ ôm nhau khóc, nhưng cả hai đều biết câu chuyện này chưa kết thúc.
Chiều hôm ấy, Dũng nhắn tin cho Minh:
“Rút đơn rồi nghen anh Minh, tụi em rộng lượng mà. Nhưng em nghe nói chị Lan phải lên phường làm giấy tờ xác nhận hòa giải cuối cùng, do đơn đã được gửi đi rồi, không thì… giấy tờ lại lật ngược đấy!”
Minh đọc tin mà lòng bất an. Anh biết đây chỉ là cái cớ. Đám côn đồ đã có mối với công an phường, và “giấy tờ” có lẽ chỉ là cái vỏ bọc để chúng tiếp tục hành hạ gia đình anh. Nhưng anh không dám từ chối. Nếu đơn kiện ngược được lật lại, anh sẽ đi tù thật sự chăng, nợ nần chưa trả, gia đình tan nát.
Lan nghe chồng kể, mặt trắng bệch. Cô siết chặt tay Minh, giọng kiên định dù run run:
“Em đi anh… em đi làm giấy tờ cho xong. Chỉ là ký tá mấy cái giấy thôi mà… Em không muốn anh đi tù, không muốn gia đình mình mất hết tất cả…”
Cô yêu chồng tha thiết, yêu đến mức sẵn sàng trả giá bằng chính cơ thể mình để bảo vệ anh, hay là ít ra là do cô nghĩ vậy để chống chế cái cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng. Dù đêm qua cô đã bị đụ nát lồn, bị bắn đầy tinh, lòng cô vẫn nhục nhã đau đớn, nhưng cô cam chịu. Chỉ cần Minh được bình an, cô sẵn sàng.
Sáng hôm sau, Lan ăn mặc kín đáo hơn thường ngày, váy dài qua gối, áo sơ mi trắng cài kín cổ, nhưng vẫn không giấu được vẻ đẹp của mình. Minh nhìn vợ mà lòng quặn thắt, muốn ngăn lại nhưng không thể thốt nên lời. Anh chỉ thì thầm:
“Em… về sớm nhé…”
Lan mỉm cười gượng, hôn nhẹ lên má chồng:
“Em sẽ về nhanh thôi anh.”
Minh không yên tâm. Anh lén đạp xe theo sau vợ từ xa, tim đập thình thịch như muốn vỡ tung. Phường nằm cuối con hẻm lớn, Lan bước vào cổng, rồi được một viên công an dẫn thẳng vào phòng riêng phía sau. Minh núp ngoài hàng rào, tim lạnh ngắt khi nhận ra người đàn ông ấy là Trung, trưởng công an phường, khoảng bốn mươi tuổi, bụng hơi phệ, mặt mũi dữ tợn, nhưng nghe đồn cặc to dài kinh khủng và chuyên dụ dỗ vợ người ta. Mắt Trung sáng rực khi nhìn Lan, như thú đói nhìn miếng mồi ngon nhất đời. Hắn nuốt nước bọt đánh ực, tay khẽ vuốt mép quần khi ánh mắt lướt qua cặp vú căng cứng, eo thon, mông cong dưới lớp váy.
Lan bước vào phòng, cửa khép hờ. Minh lẻn ra phía sau, núp bên cửa sổ hé mở, nghe rõ mồn một từng tiếng động bên trong.
“Chào em, ngồi đi em,” giọng Trung khàn khàn, đầy sự đạo mạo giả tạo.
“Giấy tờ hòa giải đây rồi, nhưng vấn đề là bộ hồ sơ đã được gửi đi, nếu không gấp làm giấy bãi nại và thu hồi lệnh bắt thì anh e là…”
Lan ngồi xuống ghế, hai tay siết chặt mép váy, giọng nhỏ nhẹ van xin:
“Anh Trung… anh rộng lượng tha cho chồng em nhé… anh đừng làm khó chúng em… bọn em đã hòa giải với các anh ở khu xóm rồi… mong anh xem xét…”
Trung cười khẩy, đứng dậy khóa cửa phòng, rồi chậm rãi tiến lại gần. Mùi đàn ông trung niên lẫn thuốc lá phả ra khiến Lan hơi rùng mình nhẹ.
“Tha thì tha, hòa thì hòa, nhưng phải có quy trình chứ, em đẹp thế này thì quy trình cũng dễ thôi, chỉ xem em hợp tác được đến đâu.”
Hắn bất ngờ ôm lấy Lan từ phía sau ghế, bàn tay thô ráp luồn vào cổ áo sơ mi, bóp mạnh cặp vú căng mọng. Lan giật mình, khóc nức nở:
“Đừng anh… tha em… em có chồng rồi…”
Nhưng Trung không dừng, xé toạc cúc áo, kéo tụt áo ngực, để lộ đôi vú trắng hồng, núm vú hồng hào cứng ngắc vì lạnh và sợ hãi. Hắn cúi xuống, ngậm lấy một bên ti, cắn nhẹ núm vú rồi mút mạnh, tiếng chụt chụt ướt át vang lên. Lan run rẩy, nước mắt lăn dài:
“Ư… đừng anh… đau…”
Nhưng cơ thể cô lại phản bội, núm vú cứng hơn, lồn bắt đầu rỉ nước dù lý trí van xin ngừng lại.
Trung đẩy Lan nằm ngửa lên bàn làm việc, kéo váy lên, xé toạc quần lót mỏng. Cái lồn còn sưng múp lộ ra, lông lá mỏng manh ướt át vì đêm qua vẫn chưa hồi phục hẳn. Mùi nước lồn ngọt lịm thoang thoảng quyện với mùi tinh trùng cũ còn sót lại khiến Trung đỏ mắt.
“Lồn đẹp quá, đêm qua tụi Dũng hòa giải với cái lồn này phải không, sướng lắm hả? Giờ đến lượt anh nhé.”
Hắn quỳ xuống, mặt áp sát giữa hai đùi, hai tay banh rộng mép, le lưỡi liếm quanh mép lồn hồng hào, chậm rãi từng vòng, từng vòng. Tiếng lưỡi quét ướt át lép nhép, nước lồn Lan tuôn ra lênh láng…
“Đừng liếm… nhột lắm anh… chồng em…”
Trung không nghe, lưỡi hắn lướt dọc khe lồn, chạm nhẹ hột le rồi lại liếm quanh, thỉnh thoảng ngậm mép lồn mút nhẹ. Rồi hắn lật Lan nằm sấp, banh mông cong vun cao, cúi xuống liếm mông, lưỡi quét dọc khe mông múp máp, chạm nhẹ lỗ đít nhỏ xíu rồi lại quay về lồn. Lan cắn môi chịu đựng, nước mắt rơi lã chã:
“Ư… đừng liếm chỗ đó… dơ lắm anh…”
Nhưng lồn cô co bóp từng cơn, nước chảy dài xuống bàn.
Trung đứng dậy, lôi cặc to dài đen sì ra, lớn hơn cả đám côn đồ đêm qua, đầu khấc bóng nhẫy nước nhờn. Hắn áp sát lồn Lan, cà cà đầu cặc quanh mép lồn ướt át, rồi từ từ tiến vào. Tiếng lồn khít rịt nuốt cặc lép nhép, Lan rên e thẹn:
“A… chậm thôi anh… to quá… đau…”
Trung nhấp chậm, từng cú một, sâu đến tử cung, tay bóp vú, cắn nhẹ núm ti. Mùi da thịt quyện mồ hôi, mùi nước lồn và cặc đàn ông lan tỏa khắp phòng.
Lan cam chịu nằm đó, nước mắt thấm ướt bàn giấy, lòng nghĩ về Minh đang chờ ở nhà. Cô chỉ muốn nhanh kết thúc để cứu chồng. Nhưng cơ thể cô không nghe lời, lồn co thắt từng cơn sướng, nước lênh láng bắn ra mỗi cú nhấp. Cô rên khe khẽ, không dâm đãng mà e thẹn, chấp nhận…
“Ư… ừ… sâu quá anh… em… chỉ xin anh tha cho chồng em…”
Trung cười dâm đãng, tăng tốc, tiếng bốp bốp da thịt vang lên đều đặn, vú Lan nảy tưng tưng, mông rung rinh.
Được 1 lúc miệt mài, hắn gầm lên, bắn tinh nóng hổi đầy tử cung, tinh trùng tràn ra lênh láng đùi của cô. Lan run rẩy, rên nhỏ…
“A… nóng quá… đầy rồi anh…”
Cô nằm đó, lồn sưng mọng co bóp từng cơn dư âm, nước mắt vẫn rơi vì nhục nhã và tội lỗi.
Minh ngoài cửa sổ, chứng kiến hết thảy. Anh ghen muốn ói máu, muốn lao vào, nhưng chân tay run lẩy bẩy bất lực. Cặc anh lại cứng ngắc, tay lén tuốt theo nhịp đụ của Trung lên vợ mình. Anh bắn tinh ra quần, vừa đau vừa sướng bệnh hoạn.
Lan về nhà muộn, tắm rửa thật lâu để gột sạch mùi tinh trùng còn sót lại, và cả sự dơ bẩn đã vô vập cô mấy ngày qua. Cô nằm bên Minh, giả vờ mệt mỏi…
“Xong giấy tờ rồi anh… tụi nó rút đơn hẳn rồi.”
Minh ôm vợ, không hỏi gì, chỉ siết chặt hơn. Anh biết vợ đã trả giá bằng gì, và lòng anh đau như dao cắt.
Nhưng sâu thẳm, cả hai đều hiểu, cái cảm xúc này, cái thực tại này đã khiến cả 2 có chút gì đó thay đổi mãi mãi.
… Bạn đang đọc truyện Sa cơ tại nguồn: http://truyensextv68.com/sa-co/
Sau tất cả, Minh không dám hỏi vợ chi tiết, chỉ lặng lẽ ôm cô chặt hơn mỗi đêm, như sợ nếu buông tay thì Lan sẽ biến mất. Anh biết vợ đã trả giá bằng cơ thể để cứu mình khỏi tù tội, và nỗi bất lực ấy gặm nhấm anh từng ngày. Còn Lan, cô vẫn dịu dàng như xưa, nấu cơm, giặt giũ, chăm chồng, nhưng đôi mắt cô lúc nào cũng đỏ hoe, như giấu một nỗi đau không nói thành lời.
Cô yêu Minh, luôn luôn yêu Minh, yêu đến mức không hối hận vì những gì đã làm. Chỉ cần chồng được bình yên, cô cam chịu tất cả. Nhưng đêm đêm, khi nằm bên Minh, lồn cô vẫn nóng ran, co bóp từng cơn dư âm từ cái cặc to dài của Trung. Cô tự nhủ đó chỉ là phản ứng của cơ thể, rằng lòng cô vẫn chỉ thuộc về chồng. Thế nhưng, mỗi lần nhớ lại cảm giác bị liếm quanh mép lồn, bị cắn nhẹ núm ti, bị đâm sâu đến tử cung, nước lồn cô lại ướt át dù cô cố kìm nén.
Nhưng, cuộc đời đâu buông tha những mảnh đời bất hạnh dễ dàng đến thế. Trung không để Lan yên như đã hứa. Chỉ vài ngày sau, hắn nhắn tin:
“Lên phường ngay nhé, có chút việc thủ tục khai báo dân cư Lan ạ.”
Lan đọc tin mà hoa cả mắt lên, nước mắt lưng tròng. Cô không muốn giấu Minh, chỉ cố làm anh an tâm hơn, Lan nói:
“Em lên phường bổ sung thêm chút giấy tờ anh ơi, nhanh thôi.”
Minh nhìn vợ, lòng quặn thắt, nhưng chỉ gật đầu, giọng khàn đặc:
“Ừ… em đi đi…”
Ở phường, Trung chờ sẵn trong phòng riêng, cửa khóa chặt. Hắn nhìn Lan bằng ánh mắt thèm khát cháy bỏng, như chưa từng được nếm đủ. Lan vẫn cố mặc những bộ đồ kín đáo nhất, an toàn nhất, như cố gắng cuối cùng để bảo vệ bản thân trước những việc mà cô thừa biết rằng sẽ phải xảy ra, chiếc áo thun tay dài cùng chiếc quần jean lại không hề khiến cô an toàn như cô nghĩ, nó chỉ ôm sát và tôn lên thân thể nuột nà và bộ mông căng mẫy của Lan mà thôi.
“Hôm nay mặc kín đáo thế, nhưng anh biết bên trong vẫn là con đĩ ngon nhất anh từng gặp.”
Lan cúi đầu, giọng nhỏ nhẹ van xin:
“Anh… tha cho em lần này đi… em có chồng rồi, em chỉ muốn gia đình em yên ổn…”
Trung cười khẩy, kéo cô lại gần, tay luồn vào áo bóp nhẹ cặp vú mềm của cô…
“Tha thì tha, nhưng phải phục vụ anh cho thật tốt chứ. Chồng em vô dụng, để anh cho em biết thế nào là sướng thật sự.”
Hắn đẩy Lan quỳ xuống sàn, kéo khóa quần, lôi cái cặc to dài đen sì ra, đầu khấc bóng nhẫy nước nhờn. Mùi cặc đàn ông lạ mà quen phả vào mặt Lan khiến cô đỏ mặt.
“Bú đi con đĩ… bú thật sâu vào.”
Lan nước mắt lăn dài, nhưng nghĩ đến Minh, cô cam chịu, há miệng ngậm lấy đầu khấc. Môi cô mềm mại bao quanh cặc, lưỡi e thẹn liếm quanh đầu khấc, rồi từ từ nuốt sâu. Tiếng bú láp láp nhép nhép vang lên trong phòng yên lặng, nước miếng Lan chảy dài theo thân cặc. Trung rên khoái trá, tay ấn đầu cô nhấp sâu hơn:
“Bú sâu thế con đĩ… khéo miệng em còn sướng hơn cả con chem chép phía dưới đấy…”
Lan rên khe khẽ trong cổ họng, không phải vì dâm đãng mà vì nhục nhã và cam chịu…
“Ưm… anh… nhẹ thôi…”
Nhưng lồn cô lại ướt dần, nước rỉ ra thấm ướt quần lót. Trung kéo cô đứng dậy, lột sạch quần áo, bộ quần áo mà cô mặc lên chỉ với 1 mục đích bảo vệ mình giờ không còn tác dụng, để lộ thân thể trắng hồng mê hồn. Hắn đẩy Lan nằm sấp lên bàn, banh rộng hai đùi, cúi xuống liếm mông, lưỡi quét dọc khe mông trắng mịn, chạm nhẹ lỗ đít nhỏ xíu rồi trượt xuống mép lồn, rồi lại xoáy đều vào đít. Tiếng liếm ướt át lép nhép, hắn ngậm mép lồn mút nhẹ, lưỡi quét quanh hột le chậm rãi như tra tấn.
Lan cắn môi chịu đựng, nước mắt rưng rức. Nhưng cơ thể cô run rẩy, lồn co bóp từng cơn, nước lênh láng chảy ra. Trung cười thỏa mãn, đứng dậy cà đầu cặc quanh mép lồn ướt át, rồi đâm sâu một cú thật mạnh. Lồn khít rịt nuốt trọn cặc to dài, tiếng bẹp bẹp vang lên sau mỗi cú nhấp như trời giáng. Hắn vừa đụ vừa bóp vú, cắn nhẹ núm ti để lại dấu đỏ…
“Đấy, lồn em khít quá… sướng hơn lần trước rồi con đĩ…”
Lan rên e thẹn, giọng nghẹn ngào:
“A… chậm thôi anh… to quá… em đau…”
Nhưng mỗi cú đâm sâu đến tử cung lại khiến cô run rẩy, lồn co thắt đón nhận dù lý trí van xin dừng lại. Cô nghĩ về Minh, nghĩ về gia đình, và cam chịu nằm đó để hắn đụ. Trung thay đủ tư thế, hắn doggy, tay bóp và xoa bộ mông cong vun cao, hắn rà đầu cặc vào lỗ đít nhoe nhoét nước miếng mà hắn nhổ vào, đè đầu cặc lún vào, lún vào từ từ, chậm chậm nhưng khoái lạc. Cơn đau làm Lan như lịm đi, nhưng cơn sương đã kéo cô trở lại, hắn bắt đầu nhấp mạnh, bốp bốp, hắn đánh vào mông cô đỏ tấy. Đột ngột hắn rút cặc ra khỏi đít, lại đâm sâu vào lồn cô, nhấp vài cái rồi lại rút ra mà đâm lại vào đít như 1 tay chơi chuyên nghiệp. Cơn sướng như giết chết Lan. Sau đó hắn lại nằm đè lên, cặc đâm sâu, miệng ngậm ti cắn nhẹ, day day, rồi lại ngồi lên ghế, để Lan ngồi dạng háng trên đùi hắn, cặc đâm ngược lên tử cung. Vú Lan nảy tưng tưng theo nhịp nhún, nước lồn bắn tung tóe xuống sàn.
Cuối cùng, hắn bắn tinh ầm ầm vào Lan, tinh trùng tràn ra ngập ngụa. Lan run rẩy, rên nhỏ nghẹn ngào: “A… a… a. A…” Cô nằm đó, lồn sưng mọng co bóp dư âm, nước mắt rơi vì nhục nhã nhưng cũng vì một chút khoái lạc tội lỗi mà cô không thể chối bỏ. Lần này cuộc truy hoang có tên là giấy khai báo dân cư. Nhưng lần sau và những lần sau nữa? Giấy tờ hết hạn cần công chứng? Khai báo thay đổi thông tin cư trú… Tất cả những giấy tờ đấy đều có 1 điểm chung, là càng ngày càng tệ hơn và dâm dục hơn…
Có lần hắn đụ cô ngay trên ghế sau xe công an đậu ở bãi đất trống sau phường, cửa kính mờ, mùi da ghế lẫn mồ hôi và nước lồn quyện vào nhau. Hắn liếm mông cô kỹ hơn, lưỡi quét sâu vào khe, rồi đụ doggy từ sau, tay bóp vú nảy tưng tưng. Lan cam chịu rên:
“Ư… anh nhẹ thôi…”
Lần khác, trong phòng thẩm vấn lạnh lẽo, hắn giả vờ “thẩm vấn”, còng tay Lan vào ghế, rồi cúi xuống liếm quanh đít thật lâu, mút hột le rồi đụ đít đến khi cô run rẩy khóc.
Mỗi lần về nhà, Lan đều tắm rửa thật lâu, nhưng sự sạch sẽ mà cô mong muốn mãi mãi không còn quay lại được. Minh cảm nhận được sự thay đổi, rằng vợ anh hay đi “giấy tờ” hơn, về nhà muộn hơn, lồn sưng mọng, mùi lạ thoang thoảng dù cô đã tắm. Anh không hỏi, chỉ ôm vợ chặt hơn, lòng đau như cắt nhưng cặc lại cứng ngắc mỗi khi tưởng tượng cảnh vợ bị Trung đụ đéo.
Lan nhìn chồng ngủ, nước mắt lăn dài. Cô yêu Minh, nhưng có lẽ cô cũng yêu cả cái trò chơi này, cơ thể cô bắt đầu thèm những cú liếm ướt át, những cái cắn nhẹ núm ti, những nhịp đâm sâu đến tử cung. Cô sợ hãi chính mình, sợ một ngày nào đó cô sẽ không còn đủ sức chống lại khoái lạc tội lỗi này.
Và rồi, một buổi chiều, tin nhắn lại đến, “Ngày mai sếp quận về kiểm tra phường. Em chuẩn bị đón tiếp sếp giúp anh nhé…” Lan đọc tin mà lòng mơ hồ. Cô biết, vòng xoáy này sắp kéo cô xuống sâu hơn nữa. Vì Minh, vì gia đình, hay vì cái lồn mơn mởn của cô lại đang ngọ nguậy nhớ mùi của những trận quần nhau dâm loạn… cô và cả chồng cũng không biết nữa…
| Thông tin truyện | |
|---|---|
| Tên truyện | Sa cơ |
| Tác giả | Chưa xác định |
| Thể loại | Truyện sex ngắn |
| Phân loại | Đụ nát lồn, Truyện bóp vú, Truyện bú cặc |
| Tình trạng | Chưa xác định |
| Ngày cập nhật | 19/12/2025 01:28 (GMT+7) |